BÀI PHÁT BIỂU

    Đây là bài phát biểu của Cô Nguyễn Thị Nghi tại một Hội nghị Khoa học của Trung Tâm UIA


         Kính thưa các nhà khoa học!
         Kính thưa quý vị đại biểu!

Bi an hoc tro cua �STien Ong giang the� o Hai Duong          Tôi tên là Nguyễn Thị Nghi, ở xã Lạc Long, huyện Kinh Môn, tỉnh Hải Dương. Đây là lần đầu tiên tôi được đến dự một Hội thảo khoa học lớn như thế này, tôi vô cùng bỡ ngỡ và xúc động. Bản thân tôi sinh ra và lớn lên ở nông thôn, ít được học hành, ít giao tiếp xã hội, chỉ biết làm nhiều mà nói thì ít, vì vậy phát biểu không tránh thiếu sót, kính mong qúy vị thông cảm và tha thứ.
       Tôi chỉ được học hết lớp 7 vì hoàn cảnh gia đình đông anh chị em, tới 7 người. Tôi đã hai lần lập gia đình, hiện nay tôi được hai đứa con, một trai một gái. Khi cháu gái vừa ra đời được 15 ngày thì cũng đồng thời nhận được tin bố cháu hy sinh, thế là tôi trở thành vợ của hai liệt sĩ. Tôi buồn cho số phận hẩm hiu của mình, tưởng như không thể có đủ sức lực nuôi dạy con mình nên người.
Bà Nguyễn Thị Liên - Phó chủ tịch Tỉnh Hải Dương ( nay là Thứ trưởng Bộ Văn Hóa) thay mặt Thủ tướng chính phủ Tặng Cô Nguyễn Thị Nghi bằng khen của Thủ tướng.
         Sau khi chồng tôi mất được 5 năm, vào năm 1986 tự nhiên tôi bị ốm một trận thập tử nhất sinh, bệnh viện đã trả tôi về coi như hết đường cứu chữa. Dân làng, họ hàng đến nhà thăm hỏi bảo rằng: Thôi có bệnh thì vái tứ phương. Gia đình đã đi cúng khắp nơi, mời nhiều thày về cúng nhưng cũng không hết bệnh. Suốt mấy tháng trời tôi chỉ uống được ít nước cháo, đến tháng thứ tư tôi bị nôn ra mật xanh mật vàng, từ đó tôi chỉ còn uống được nước dừa, nước trà và nước giếng mà thôi.  Ngoài ra không thể ăn hoặc uống bất cứ thứ gì khác vào người, người tôi gầy xọp, chỉ còn cân nặng 20kg, yếu đến nỗi không tự ngồi dây được, phải có người nâng đỡ.
Ảnh 
Quang cảnh buổi lễ trao Huân chương lao động hạng Ba cho Cô Nguyễn Thị Nghi

           Sang tháng thứ năm, một hôm đang nằm ở giường, không hiểu một sức mạnh ở đâu tiếp vào người, tự nhiên tôi bật dậy và nhảy lên cái xà nhà ngay đầu giường cao chừng hai mét, tôi ngồi trên đó. Từ trên xà nhà, tôi bảo hai đứa em đang có mặt ở đó rằng hãy mời bố mẹ sang đây, và tôi đã nói với bố mẹ tôi rằng: “ Bố mẹ phải tìm ngay một thầy cao tay nhất vùng này đến lập cho con một bàn thờ để con cúng Trời Phật, nếu không con sẽ chết “. Nhìn thấy nét mặt tôi thay đổi khác lạ không giống ngày thường, bố mẹ tôi lo sợ và đồng ý ngay, tôi tự nhảy xuống nền nhà mà không cần ai nâng đỡ, không hề đau đớn hoặc trầy xước gì. Nhảy xuống rồi tôi lại rơi vào tình trạng nằm liệt giường không tự ngồi dậy như ban đầu.


Bà Nguyễn Thi Doan đã thay mặt Đảng- Nhà Nước trao huân chương cho Cô Nguyễn Thị Nghi. Đây là bức ảnh chụp chung của Bà Nguyễn Thị Doan với Cô Nguyễn Thị Nghi và một số đại biểu

           Bàn thờ được lập xong tôi cảm thấy người rất dễ chịu như chẳng còn bệnh gì, cứ đến tối tôi vào tụng kinh niệm Phật. đến ngày thứ hai mươi thì đêm nào tôi cũng mơ thấy cụ già râu tóc bạc trắng đến bảo tôi đọc “ Thiên thần tạo hóa. Bạch thổ thiên lai “ và dạy tôi học chữ Thiên (chữ viết sớ ngày nay), học chữa bệnh, cho tôi chiếc đĩa và hai đồng tiền xu. Cứ đến 12 giờ tối là có người gọi tôi dậy học đến 2-3 giờ sáng. Ban đầu tôi cứ tưởng là mơ thôi, không có thật, nhưng nếu không dây thì bị như bị đánh, nhéo không chịu nổi. Khi ngồi học, sau 5 phút tĩnh tâm là tôi thấy các chữ Thiên hiện trên tường nhà, bên dưới là chữ quốc ngữ. Học liền 3 tháng 10 ngày và hàng ngày tôi ăn mỗi bữa 3 muỗng cơm với nước trắng, muối hột và 5 trái ớt. Bên tai tôi nghe lời nói “ Ăn thế mới biết thương người nghèo. Phải giúp đời không thui chết “. Ban đầu tôi chỉ chữa bệnh cho người thân trong gia đình, và người trong làng, sau đó thấy hiệu quả, tiếng lành đồn xa mọi người ở khắp nơi đến tìm tôi.

  Ảnh  Ảnh 

          Thưa qúy vị đại biểu ! Việc làm của tôi hết sức đơn giản, chỉ có cái dĩa với hai đồng tiền xu để gieo xuống, không phải là gieo quẻ âm dương, mà khi gieo như vậy chính là lúc tôi nghe được lời của bề trên chỉ dạy phải làm như thế nào. Trong lòng đĩa khi đó sẽ hiện lên những hình ảnh như màn hình tivi.
          Khi chữa bệnh tôi không dùng thuốc gì hết, chỉ có nước trắng tinh khiết đặt lên bàn thờ, sau đó tôi niệm phép và đưa bệnh nhân mang về nhà uống.
           Khi tìm mộ, chỉ cần cho tôi biết tên người mất, ngày mất, tôi chỉ ngồi ở nhà gieo tiền xu xuống đĩa là có thể nhìn thấy rõ hiện trường, sơ đồ đường đi và hiện trạng của ngôi mộ đó nằm ở đâu, đồ vật xung quanh ngôi mộ ra sao. Khi gặp được ngôi mộ, tôi biết người chết bị bệnh gì, đau ở đâu vì vong người đó nhập vào tôi, cụ thể nếu người ấy chết vì bị bệnh xơ gan cổ trướng thì tự nhiên bụng tôi sẽ bị trướng to lên, khi đó tôi rất mệt, nhưng xong thì trở lại bình thường có thể làm việc ngay được.

Ảnh Ảnh

          Thưa qúy vị đại biểu ! Suốt hơn 20 năm qua tôi không nhớ rõ đã giúp cho bao nhiêu người, chỉ biết mọi người đến với tôi ngày một đông thêm. Đã có rất nhiều người viết thư cảm ơn và hài lòng với việc làm của tôi, song cũng không tránh khỏi sự nghi ngờ.
Tôi luôn tâm niệm lời dạy của bề Trên rằng:              
                     “ Dù ai ghen tỵ tranh giành
                       Rủa nguyền đánh mắng tâm tình chẳng thay
                       Tâm con vẫn chẳng đổi thay
                       Bền vững dạ này như thép với gang”
           Chính vì lời dạy đó mà tôi vẫn tiếp tục làm việc nghĩa giúp đời, rồi lại được thấy niềm vui mọi người đến với mình. Tôi cũng lấy tâm mình để đền đáp, làm việc tâm linh không thể “ tà tâm “ được, có lẽ vì thế mà bề Trên vẫn cho tôi được làm việc khó khăn này cho đến ngày nay.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét